Chương 57

Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời

4.597 chữ

21-01-2023

"Cô ơi, Cô út ơi, con Sim nè Cô(๑◕︵◕๑) sao chị Linh không cho con vào dị Cô(・ัω・ั)" Cô hai đứng trước cửa phòng tắm ăn vạ đòi vào, mà có vào được đâu, Linh đâu cho vào đâu mà vào.

"Sim này, chị nói em nghe Cô đang tắm em đợi một tý đi, không thôi hồi Cô ra là chết hết cả đám đó. " Linh ra sức ngăn cản Cô hai cứ đòi vào trong hoài.

Cô hai bất bình nhìn Linh nói "Sim cũng muốn tắm" Cô cũng muốn vào chung với Cô út.

Linh giật mình khi nghe câu nói này của Cô hai "không không được, nếu em muốn tắm một hồi chị dẫn em đi nơi dành cho người hầu chúng ta, chứ đây là phòng dành riêng cho Cô, mình không vào được đâu." Linh lắc đầu lia lịa, giơ tay liên tục.

"H Nhưng mà Sim muốn vào trong đó." Cô hai vẫn cứng đâu, bất chấp khuyên can của Linh, sống chết đòi vào trong.

Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Cô út từ trong phòng bước ra "Có chuyện gì mà gì ồn ào dữ dị Linh hưm? " Cô út vừa mới mặc đồ xong nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau hay sao đấy, mà lại có tiếng của Cô hai, nên Nàng chưa kịp làm gì hết là đi ra ngoài coi liền.

Cô hai hồi nãy còn ồn ào đòi vào, mà giờ im re rồi, như bị mất hồn mà nhìn chăm chăm Cô út, hôm nay Cô út mặc bộ áo dài màu trắng tinh khôi, nét đẹp trời xinh, dịu dàng nhưng lại sắc bén, vừa mê người lại vừa nguy hiểm, cộng thêm tóc Cô út đang bị ướt, được Cô út thả tự do, những giọt nước men theo những sợi tóc, rơi xuống có vài giọt nhiễu lên trên mặt Cô út càng làm Cô út thêm mê người, làm cho Cô hai bị hút hồn mất rồi, quên trời chăn mây hỡi luôn. (•̪ o •̪)

"Sim, Sim này. "_Nàng nhìn Cô hai nãy giờ cứ ngây ra đó, nhìn chằm chằm Nàng, liền lên tiếng gọi hồn Cô hai về.

"Dạ dạ Cô gọi con." Cô hai nghe Cô út kêu liền tỉnh hồn, ra vẻ điềm đạm đáng thương nhìn Cô út.

"Nhìn đủ chưa?" Cô út thấy buồn cười thiệt, nhìn Nàng xong rồi giờ ra vẻ mình vô tội lắm ấy.

"Dạ nhìn gì ạ? Con có nhìn gì đâu." chối chối đánh chết cũng không nhận là nhìn Cô út đến ngây người đâu.

"À vậy đó hả (nghiền ngẫm ý cười)." hôm nay gan lại dám nói dối chết với Nàng. Từ từ Nàng tính sau.

Quay qua hỏi Linh "Nãy xảy ra chuyện gì mà ồn ào dữ vậy con?" khẽ liếc Cô hai cái, khỏi nói Nàng cũng biết là khẻ này gay chuyện chắc luôn .

"Dạ thưa Cô, Sim nãy đòi vào trong phòng á Cô." Linh chỉ chỉ Cô hai rồi thuật lại chuyện hồi nãy cho Cô út nghe.

"Con đi chuẩn bị thêm đồ rửa mặt, với lấy một bộ đồ trong tủ của Cô, đưa đến đây, bộ bà ba mà Cô bỏ lâu rồi đấy. " Cô út suy nghĩ một chút rồi nói với Linh.

"Dạ con đi liền." Linh cúi đầu đáp rồi chạy đi làm.

Cô út quay lại nhìn Cô hai, thì thấy Cô hai cúi đầu nhìn xuống đất. Hưm sao tự nhiên ngoan đột xuất vậy ta.

Cô hai đang nhìn Cô út, cảm thấy nhìn không đã nghiền luôn á. Lúc Cô út quay qua nhìn Cô làm Cô hết hồn, vội vàng cúi đầu xuống.

"Sim..." đột nhiên Cô út trầm giọng, nghiêm túc gọi tên Cô hai.

"Dạ dạ con nghe." Cô hai đang run rẩy trong lòng, vì sao vì Cô út, ít khi nào dùng giọng điệu này nói chuyện với Cô hết, trừ khi...trừ khi Cô làm sai chuyện gì đó huhu༎ຶ‿༎ຶ, nãy giờ Cô có làm gì đâu.

"Sim biết.....là Sim làm sai ở đâu chưa. " phải dạy, dù không phải người hầu chính thức của nhà Nàng đi nữa, Nàng cũng phải dạy cho người này biết tôn ti, trật tự trong nhà này.

"Dạ Sim...làm sai gì ạ." huhu Cô biết ngay mà, nãy giờ có làm gì đâu.

"Hưm hồi tối cũng dị, bây giờ cũng dị, bây giờ Cô dạy cho con biết là con sai ở đâu để sau này không tái phạm nữa, mà nếu con còn tái phạm nữa thì đừng trách Cô." Cô út nghiêm túc, nhìn Cô hai nói.

Cô hai nuốt nước miếng một cái ực, gật đầu lia lịa nhìn Cô út. Lúc này Cô út nói :

"Tối qua con đã không giúp được gì cho Cô thì thôi, mà con còn làm rối hơn nữa, con thấy có đúng không Sim?" Cô út bắt đầu nói ra những cái làm sai của Cô hai, để Cô hai tự kiểm điểm lại mình. Vì Cô út cảm thấy Cô hai không có ngốc như lời đốc tờ đã nói, chỉ là Cô hai như một đứa trẻ, mà một đứa trẻ thì cần được dạy dỗ và chỉ dạy, cái nào đúng cái nào sai, cái nào nên làm và cái nào không nên làm.

Cô hai ngơ ra đó nhớ đến hồi tối, một hồi mới khẽ gật đầu nhận sai.

Cô út im lặng chờ đợi thấy Cô hai biết lỗi, rồi tiếp tục nói " Hồi nãy cũng vậy, Linh đã nói con không được vào, nhưng con vẫn cố chấp muốn vào, sao con không nghe lời Linh, Linh vào nhà này trước con, làm người hầu lâu hơn con, thì chắc chắn Linh hiểu quy tắc trong nhà này hơn con, và cuối cùng nơi nào không có sự cho phép của chủ thì người hầu không được phép bước vào, con cũng vậy không có ngoại lệ. "

Cô hai đang tiêu hóa hết những lời Cô út nói, một lúc sau hiểu ra " Dạ con biết lỗi rồi ạ." Mắt Cô hai đỏ rồi muốn khóc, nhưng không khóc cắn răng, cúi đầu nhận lỗi.

Tác giả muốn nói

Bắt đầu rồi (︶︹︺)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!